Huỳnh Thục Vy
Trước nay, trước
mỗi kỳ đại hội đảng cộng sản, thiên hạ hay bàn chuyện ông này, ông kia có tư
tưởng cải cách, có khả năng thay đổi thể chế để dân chủ hóa đất nước. Thế rồi
hết kỳ này đến kỳ khác đất nước vẫn chìm trong độc tài - đàn áp. Giờ nghĩ lại
mới thấy thời cuộc đã làm cho những ưu tư, hy vọng về vận mệnh đất nước vỡ tan.
Cộng đồng yếu đuối mới cần cá nhân anh
hùng
Có một thời, giới trí thức trong nước đã hy vọng và hết lời ca
ngợi Võ Văn Kiệt như là một chính khách có tư tưởng tiến bộ và gần đây nhất,
một số người đặt hy vọng vào Nguyễn Bá Thanh. Chưa nói đến thiện chí thực sự
của họ, một cá nhân và một số ít người trong vây cánh của ông ta quả thật quá
yếu để tin cậy, bởi không một cá nhân nào trong các chế độ độc tài có khả năng
thoát ra khỏi guồng máy cai trị để tiến hành thay đổi thể chế nếu nó đi ngược
lại ý chí của tập đoàn (chưa kể đến việc tập đoàn này đang bị khống chế bởi một
đàn anh ngoại bang), dù đó là một cựu lãnh đạo hay là một lãnh tụ đương quyền;
và càng quá phiêu lưu để giao phó vận mệnh đất nước trong tay một vài người.
Bởi con người vốn dĩ không thể tuyệt đối tin cậy, đặc biệt khi họ có quyền lực
mà ít chịu trói buộc.
Một “cứu tinh” rồi sẽ trở thành một tên tội đồ nếu xã hội dân sự
rã rời. Cái tâm lý sai lầm cố hữu về xã hội và chính trị khiến chúng ta luôn
ngộ nhận. Người ta cứ nghĩ mọi thứ có thể giải quyết bằng một đề án chính trị
áp đặt từ trên xuống, và mọi đề án chính trị quốc gia có thể được giải quyết
với một cá nhân.
Nói đến đây chắc nhiều độc giả liên tưởng đến Gorbachov. Thật
ra, trường hợp này không mâu thuẫn với quan điểm của người viết. Tình thế Nga
Sô lúc đó buộc đảng cộng sản phải đi đến chỗ sụp đổ. Ông Gorbachov chỉ là người
tuyên bố một sự kiện không thể đảo ngược. Cuộc cách mạng Nhung, với sự nổi lên
của những người hùng như Gorbachov và Yeltsin, đã xảy đến với một nước Nga kiệt
quệ sau chiến tranh Lạnh và hầu như không có xã hội dân sự sau thời kỳ cộng sản.
Điều đó chỉ mang lại danh tiếng cho các cá nhân này nhưng không đem đến một
tương lai đáng mơ ước cho nước Nga. Bởi khi các lực lượng dân sự yếu đuối thì
một người hùng có thể mang đất nước ra khỏi, dĩ nhiên có khả năng đưa đất nước
trở lại chế độ độc tài. Như chúng ta có thể thấy, một ý chí đầy cảm tính đã
khiến Yeltsin chọn Putin - một kẻ cực đoan, chống phương Tây - làm người kế tục
ông, đã đẩy nước Nga vào một chế độ dân chủ giả hiệu như hôm nay. Người dân Nga
chẳng có đóng góp nào cho những cuộc chuyển mình lớn lao của nước họ. Và hậu
quả là họ tiếp tục không có tiếng nói đáng kể nào trong các vấn đề đất nước.
Đồng ý, cá nhân vượt trội luôn có vai trò không thể chối cãi
trong phong trào xã hội vì khả năng gắn kết những sức mạnh sẵn có và phát huy
hiệu quả vận động xã hội, như trong bài viết gần đây nhất của tôi về người lãnh
đạo. Nhưng đặt tất cả mọi hy vọng và toàn toàn dựa giẫm vào một cá nhân không
phải là tâm lý của một dân tộc trưởng thành. Bởi một dân tộc trưởng thành cần
một lãnh đạo chứ không cần lãnh tụ.
Chính trị là tất cả?
Không thể phủ nhận chính trị là quan trọng, bởi nếu nó không
quan trọng thì nó đã không tồn tại từ khi con người được tổ chức thành xã hội
cho tới bây giờ. Nó quan trọng đến nỗi mọi nỗ lực gạt bỏ quyền lực chính trị
(nhà nước) ra khỏi xã hội dù chỉ trên lý thuyết (chủ nghĩa Marx) cuối cùng đã
đưa đến một “siêu nhà nước” trong thực tế. Thế nhưng, từ khi nhà nước xuất
hiện, chúng ta nhận thấy toàn khối xã hội cơ bản được chia thành hai phía:
người được/bị cai trị và người cai trị, xã hội và nhà nước, dân sự và chính
trị. Hệ thống chính trị giúp xã hội được điều hành một cách văn minh, quy củ và
giữ chức năng trọng tài cho mọi tranh chấp xã hội. Nhưng để giữ cho xã hội hài
hòa, cân bằng, đảm bảo tự do cá nhân, tất yếu không thể để nhà nước lấn át xã
hội.
Thế nhưng, từ lịch sử bị cai trị chuyên quyền, người Việt Nam
coi chính trị là cái gì đó vượt lên trên xã hội, tách khỏi xã hội và độc tôn.
Nhưng, chính trị chỉ là một trong nhiều mảng hoạt động trong xã hội con người
và tương tác trực tiếp với những cái còn lại. Nhà nước là một hệ thống nên/phải
bị kiểm soát bởi sức mạnh dân sự. Khi nhận thức được rằng, ngoài quyền lực
chính trị còn có quyền lực kinh tế và quyền lực dân sự, chúng ta sẽ không quá
đề cao chính trị và coi nó là đáp án cho mọi vấn đề.
Gần đây, tôi được hỏi rằng: khi tôi lên tiếng đấu tranh, tôi có
mong cầu một vị trí chính trị trong tương lai? Dù vô tình hay hữu ý, cách suy
nghĩ này xuất phát từ tâm lý coi quyền lực chính trị là độc tôn. Vấn đề không
phải ở chỗ người ta cho rằng: những người dấn thân và lên tiếng nên có vị trí
xứng đáng; mà vì người ta quá đề cao quyền lực chính trị. Tất nhiên những người
can đảm và có thực tài nên được trọng dụng, nhưng tại sao không phải ở chỗ nào
khác mà là trong hệ thống chính trị? Chỉ có nắm quyền lực chính trị mới là chỗ
đứng thích đáng cho người tài đức? Không nơi đâu khác ngoài chính trị, nơi mà
một cá nhân có thể trở nên hữu ích và tỏa sáng?
Đến đây tôi nhớ đến một nhân vật rất nổi bật trong phong trào Otpor
ở Serbia - Srdja Popovic. Sau khi chế độ Slobodan Milosevic sụp đổ, anh ta được
bầu vào Quốc hội Serbia. Nhưng sau đó ít lâu, anh ta rời khỏi chính trường và
thành lập một tổ chức phi chính phủ ở Belgrade. Sự ra đi ấy có thể được suy
đoán với nhiều lý do nhưng không thể bỏ qua một lý do quan trọng – đó là sự
trưởng thành trong tâm lý và nhận thức của giới trẻ Serbia: chính trị không là
tất cả!
Vì coi chính trị là tối cao và là cứu cánh, người Việt Nam vẫn
chưa thể tìm thấy sức mạnh thực sự ở chính mình và ở cộng đồng quanh mình khi
giải quyết các vấn đề quốc gia, mà luôn trông ngóng vào một chính khách “vĩ
đại” làm thay tất cả cho mình. Nhưng làm sao cá nhân nào đó lại thực hiện tốt
khát vọng của chúng ta hơn là chính chúng ta? Thực ra, tình trạng chính trị chỉ là
biểu hiện của năng lực dân sự. Không thể có chính trị tốt nếu quần
chúng chỉ là những con người bạc nhược.
Quả thật, không phải ngoài chính trị ra, không còn “đất dụng võ”
cho những người tài năng mà vì chúng ta chưa mở rộng tâm trí và cả tâm lý để
nhìn thấy một nơi như thế. Hình như đối với chúng ta, tất cả những gì đáng vinh
danh và mong ước đều nằm ở chính trị bởi từ trước đến nay, chúng ta chưa hề
được sống trong một không gian khác, một không gian đối trọng với quyền lực
chính trị. Chính nơi ấy, một cá nhân không chỉ tỏa sáng mà còn tỏa sáng độc
lập, không bị không chế và cũng không cần dựa giẫm vào hào quang chính trị.
Sức mạnh dân sự yếu kém, trí thức bị
khinh miệt
Tâm lý dựa dẫm và giao phó đưa đến hai hệ lụy nghiêm trọng. Thứ
nhất, sự tuân phục và phụ thuộc vào quyền lực chính trị khiến cho cả xã hội,
đặc biệt là giới trí thức, không nhận thức được vị trí quan trọng của mình
trong việc giải quyết các vấn nạn xã hội. Điều này tạo điều kiện cho chế độ độc
tài cai trị tùy tiện và vô thời hạn. Thứ hai, nếu một nguyên nhân nào đó khiến
chế độ độc tài sụp đổ, thì sự yếu kém của các thế lực dân sự sẽ khiến đất nước
gặp rất nhiều trở ngại trong việc xây dựng dân chủ, mà trường hợp xấu nhất có
thể xảy ra là, sự xuất hiện một chế độ độc tài mới.
Người dân ít học lơ là chuyện xã hội thì đã rõ; giới trung lưu
trí thức thì làm ngơ, hoặc có quan tâm nhưng im tiếng, hoặc dựa vào quyền lực
chính trị để tiến thân. Sự dựa giẫm vào chính trị tỏ ra đặc biệt nguy hiểm, khi
địa vị và sự vinh quang của giới trí thức trong xã hội được ban phát bởi Nhà
nước thì không thể nào có suy nghĩ và hành động độc lập hay đối kháng. Cuộc
cách mạng Pháp đẫm máu đã không mang lại tự do thực sự cho người Pháp cũng bởi
trước đó, giới trung lưu và quý tộc Pháp chỉ là một tập đoàn người tập trung
quanh vương miện vua Pháp, ca ngợi và hưởng lợi từ đó. Hiện nay, Việt Nam không
có giới trung lưu theo đúng tinh thần: mãnh mẽ, độc lập và có năng lực đối
kháng với nhà nước.
Không ngẫu nhiên và vô lý khi cả Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh và
những người cộng sản nói chung khinh miệt trí thức. Bởi vì đối với họ, trí thức
vừa có quá nhiều chữ để có thể bị lừa gạt lâu dài, nhưng cũng quá nhu nhược để
là những đối thủ xứng tầm với họ. Tại sao trung lưu trí thức trong các xã hội
tự do là lực lượng tiên phong cho các giá trị dân chủ tiến bộ, còn thân phận
trí thức Việt Nam lại rẻ rúng như thế?
Phải chăng khi còn mang tâm lý xem chính trị là tất cả, các công
dân chưa thể thoát khỏi thân phận thần dân? Phải chăng khi trí thức chưa nhận
thấy vai trò to lớn của mình là đảm đương và lãnh đạo khối dân sự, kiềm chế
khối chính trị; mà chỉ bám vào chính trị để “vinh thân phì gia” thì chính trị
sẽ còn kiêu ngạo và mặc sức tung hoành? Phải chăng khi khối hoạt động dân sự
vẫn yếu đuối, và trí thức chỉ là người đi bên lề mọi quyết định quan trọng của
quốc gia; thì trí thức - trung lưu vẫn bị coi thường và con đường đi đến Tự do
của dân tộc sẽ vô vàn khó khăn?
Thay lời kết
Đất nước đang đối mặt với những bế tắc và khủng hoảng. Kinh tế
đang kiệt quệ. Đảng Cộng sản Việt Nam đang mạnh tay đàn áp đối kháng để giành
ưu thế thời gian cho một cuộc đào thoát lớn của họ. Vận mệnh nước nhà sẽ giao
vào tay ai nếu không đặt lên vai mọi tầng lớp dân chúng, đặc biệt là tầng lớp
trung lưu trí thức?
Đây chính là cơ
hội để giới trí thức dành lại trọng trách, khẳng định vai trò và mở rộng tầm
vóc của mình. Vị trí cao quý nhất cho những người trí thức không nhất thiết
phải là trong một thế lực chính trị mà là trong xã hội dân sự đang nhen nhóm
hình thành. Người trí thức phải nhận lấy vai trò và vinh quang của một thế lực
dân sự có khả năng kìm chế quyền lực chính trị. Còn gì quan trọng và vinh dự
hơn vai trò kiểm soát nhà nước? Còn gì nổi bật hơn vị thế “lương đống” cho toàn
khối dân sự? Còn gì đáng mong ước hơn tư cách độc lập và không bị ràng buộc bởi
bất cứ thế lực chính trị nào để chỉ hành động vì quyền lợi quốc gia?
Để rồi từ đó, bắt đầu một giai đoạn lịch sử hoàn toàn mới cho
Việt Nam, trí thức giờ đây không còn chịu thân phận bề tôi mà mạnh mẽ sánh
ngang với quyền lực chính trị, để thực hiện những nhiệm vụ mà lịch sử và quốc
gia giao phó. Trút bỏ được sự ràng buộc với chính trị và tâm lý e dè đối với
quyền lực chính trị, tầng lớp trí thức Việt Nam sẽ là Hercules, có sức mạnh
nâng đỡ cả dân tộc. ○
(Buôn Hồ ngày 23 tháng 1 năm 2013)